27.2.07

HỒ CHÍ BỬU -- Chùm thơ từ Tây Ninh: trong "Xuống núi"

HỒ CHÍ BỬU


MÙA XUÂN VÀ NGƯỜI TRỒNG RỪNG

tặng Vũ Ngọc Giao

Cuộc sống của ta giờ quá đã
Sáng ra chim hót ở trên cao
Tối nghe vượn hú vui chi lạ
Sáng tắm suối nguồn tối tắm ao

Ta sống ở đây mười bốn tháng
Dưới kia thung lũng ắp đầy hoa
Bạn ta một lũ đầy ngạo mạn
Gối gỗ quen rồi quên gối da

Có bữa cơm chiều mưa tầm tã
Khói quyện lên trời bay lãng du
Ngồi nhớ chuyện đời cười ha hả
Bỏ phố lên rừng đâu phải ngu

Sau buổi mưa chiều hoa kết trái
Ta mất một đàn bướm thật xinh
Nhớ em ta ngắt cành hoa dại
Nhờ gió đưa hương gọi chút tình

Người ở phố phường khua tiếng hát
Rượu uống suốt ngày say lại say
Ta ở phương nầy mang đánh bạc
Cuộc đời sự nghiệp lẫn tương lai

Người ở phố-phường-nhiều-gái-đẹp
Nhà lầu giường nệm thật là sang
Ta ở phương nầy tay rìu thép
Đắc chí chỉ trời ca hát vang

Sáng ra ta hít đầy khí mát
Tội em cát bụi dưới phố hồng
Ở đây ta có ngàn cung nhạc
Tội em dưới thế có bằng không

Ta đứng đây cười bằng kiêu hãnh
Lâu quá thành quen cũng cố lỳ
Râu tóc mọc dài không thợ hớt
Ta sống như là tên hyppy

Có bữa hứng vào lên bản thượng
Dẫn theo vài chú thợ chưa già
Nhiều tên còn muốn xin làm rể
Rượu cần dăm hũ uống như pha

Cuộc sống của ta giờ quá đã
Hồn nhiên nên mãi vẫn không già
Thành phố nghe quen mà xa lạ
Tết đến ở rừng chơi … hết ga.

(trong tập “Xuống núi”,
Nxb. Văn Nghệ TP.HCM., 2005, tr. 58-61)



PHỐ NHỎ MÙA XUÂN

Rất lặng lẽ – một mùa đông sắp hết
Gió giao mùa làm cái lạnh se môi
Cũng lặng lẽ – một mùa xuân sắp đến
Đến hay đi vẫn nhịp chảy dòng đời

Ta xuống phố – nhìn tóc dài, tóc ngắn
Có gì đâu? Khi nhìn chậm một người
Như giọt rơi đầu ngày, cà phê đắng
Bỗng thấy mình trở lại tuổi đôi mươi

Đốt điếu thuốc cho cay xè đôi mắt
Áo hoa vàng khi nắng rớt trên vai
Thời tuổi nhỏ ta lao vào đuổi bắt
Một cái gì không có ở tương lai

Cô hàng nhỏ – ly cà phê uống vội
Em thấy gì trong nắng mới mùa xuân
Ngơ ngác làm chi – cho ta thêm tội
Tóc thề chi? Ta lạc giữa muôn trùng

Khe khẽ nhé, mùa xuân về rất chậm
Bên góc đời ta ngồi nhặt hoa rơi
Cứ nhầm tưởng tim mình như tĩnh vật
Nào hay đâu vẫn rung động tuyệt vời!

(trong tập “Xuống núi”,
Nxb. Văn Nghệ TP.HCM., 2005, tr. 22-23)



XUÂN THÌ THẦM

Tóc đang ngắn, nhưng sẽ dài trở lại
Mái tóc thề xưa anh đã nâng niu
Em vẫn thế, với nét buồn hoang dại
Đã làm anh ngơ ngẩn biết bao chiều

Phố mùa xuân đang ngập ngừng đếm bước
Khi em qua hoa lá cũng thẹn thùng
Anh cũng thế – ngập ngừng – ai biết được?
Nói điều gì … nhưng tim đập run run

Phố mùa xuân rất nhiều tà áo lạ
Nhưng chỉ áo em đẹp nhất trên đường
Nhiều má hồng, nhưng má em hồng quá
Má em hồng hay tại nắng vương vương

Anh làm thơ nên cả đời mơ mộng
Những mộng mơ đem chứa cả ga đời
Lòng khinh bạc nhưng vẫn hoài hy vọng
Nắng bên trời và nắng sẽ hồng thôi…

(trong tập “Xuống núi”,
Nxb. Văn Nghệ TP.HCM., 2005, tr. 46-47)



THƠ GỞI NGƯỜI MIỀN TÂY

tặng Phù Sa Lộc

Tết năm nào ngươi về Tây Ninh
Điện cho ta ra ngay quán nhậu
Xe đạp ư? Ta không xe gắn máy
Nể bạn bè, ta đi xe ôm!

Đến nơi thì ngươi vừa lên núi
Bà Đen cao, ta thấp lè tè
Thì thôi, trở về nơi xuất phát
Chiều ba mươi ta ngồi im re

Tội nghiệp người “miền Tây hoang dã”
Bìm bịp kêu nước lớn nước ròng
Mùa xuân về người ta hái lộc
Ngươi chống xuồng hái giữa thinh không

Thương miền Tây vừa qua cơn lũ
Chút ngậm ngùi trong nắng mùa xuân
Xin sẻ chia với người cố xứ
Một nỗi đau mất mát khôn cùng

Rồi mai mốt ngươi về thăm lại
Tây Ninh, để thấy tuổi đã buồn
Ta vẫn muốn thêm lần đối ẩm
Ngắm mai, nhìn ngọn khói trong sương.

(trong tập “Xuống núi”,
Nxb. Văn Nghệ TP.HCM., 2005, tr. 68-69)


Hồ Chí Bửu


Gửi qua Yahoo & bưu điện, hạ tuần tháng 2 HB7
Đưa lên web GLCNNCT.: 17 giờ 02, 27-02 HB7

.

.